Vớ vẩn



Cái gì của những phút ban đầu cũng đều đẹp. Đẹp ở chỗ mọi thứ diễn ra một cách rất tự nhiên, rất ngây ngô, mà không theo một lối nghĩ nào cả. Nhưng rồi những phút đầu tiên đó không còn nữa, bởi những giận hờn, những cảm xúc không nén được rồi thốt lên lời, những hành động đều xen vào đó lối nghĩ và từ đó mọi thứ mất dần cái tự nhiên vốn có của nó.
Đúng chăng, ai rồi cũng khác ?! 3 ngày không gặp cũng đã thấy khác, huống hồ chi là 3 tháng không gặp nhau.

Không có người vô tâm, chỉ là bạn không phải là người để họ quan tâm thôi. Có những người, đôi khi vì công việc hay vì điều gì cũng không rõ mà người ta quên hẳn đi những người đã từng thân thiết với họ. Đó đó, vậy là “được” đặt ngay cho cái tên “người vô tâm”.  Nay, phát hiện mình cũng được gọi như vậy. hahaha…


P/s: Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Thôi hi vọng !

Nhận xét

  1. http://m.nhaccuatui.com/bai-hat/cuoc-doi-phia-truoc-doc-sinh-ton-ost-ho-trung-dung-ft-nhu-y.H4qNOXxLHgOc.html

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Cố gắng nhé!

Nhà mới